Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Cơ chế loại nhân tài,
Chính sách phò tham nhũng.
Thần dân đều ngao ngán,
Quan phè phỡn huênh hoanh.
Hỡi đất nước Việt Nam,
 Bốn ngàn năm ai oán...

Trời mưa từng trận, gió từng hồi,
Bổng chốc Giang sơn ngập cả rồi.
Đàn kiến bất tài từng khúm dạt,
Cánh bèo vô dụng một bè trôi.
Lơ thơ rừng rậm nghe chim hót,
Lổm nhổm giường cao thấy chó ngồi.
Ngán cảnh trời làm nên nỗi thế,
Kìa ông Hạ Vũ ở đâu ơi...!

Thứ Sáu, 11 tháng 3, 2011

Vọng Phu

Nhiều chục chục năm về trước, ở quê hương tôi_ quê hương của Hồng gia Văn phái (Đức Thọ, Can Lộc Hà Tĩnh)đã lưu truyền rất nhiều giai thoại thơ văn.Dòng thời gian chảy qua với bao nhiêu là cơ cực của mưu sinh, bi thương của chiến tranh nên các dấu tích văn thơ dân dã làng quê đã dần một mai.
Thuở thiếu thời, trưa hè ngồi hóng mát dưới các rặng tre làng, tôi thường nghe các cụ đọc thơ; nghe nhiều đâm ra thuộc luôn. Các cụ thấy tôi chăm chú nghe nên lượm nhặt từng khúc giai thoại đọc cho tôi, cụ thì thuộc khúc đầu,có cụ thuộc khúc giữa, nghe các cụ đọc tôi thuộc cả bài luôn.
Đã xa xôi ngày ấy lũy tre làng bao nhiêu mùa mưa nắng. Các cụ ngày xưa đã "Tiên cảnh nhàn du" cỏi âm cả rồi. Những giai thoại ấy phần nhiều ít được lưu truyền sau này nữa vì đã không được ghi chép đầy đủ thành sách chu đáo.
Nhiều giai thoại mà hàng chục năm qua tôi không hề nghe nhắc đến cả ở quê hương lẫn trên Văn đàn văn nghệ.
Xin chia sẻ với diễn đàn một vài giai thoại nếu không bị cho là vô ích.
Giai thoại 1.
Trong xóm quê tôi ngày xưa có một đôi vợ chồng trẻ, mới cưới nhau chưa được bao lâu thì người chồng phải đi vào Nam kiếm sống( nghe nói là vào Sài Gòn).
Người vợ ở nhà nuôi cha chồng già yếu, rồi vài tháng sau sinh con. Dù vất vã nhưng cô ta vẩn chu toàn mọi việc trọn đạo. Sau đó vì gia cảnh nên người vợ viết thư kêu chồng về trông nom cha già con trẻ,nhưng suốt 4 năm trời mà vẫn không có hồi âm, ở quê còn nghe nói nơi Sài gòn anh ta đang có "dan díu tơ tình" với người khác.
Biết tin ấy ông thầy học bên xóm liền viết hộ cho cô vợ trẻ một bức thư . Nghe đâu sau khi nhận được bức thư này anh chồng vì quá xúc động nên khăn gói về quê liền.

Nội dung bức thư như sau (vì có nhiều từ Hán Việt nên có thể có sai sót, nếu có mong được đính chính)

Thiếp có vài lời gửi nhắn lang quân,
Xin soi tỏ mọi lòng sau trước.
Kể từ khi thiên duyên tác hợp,
Đạo sắt cầm chỉnh ước tóc tơ.
Thiếp có chàng như ruộng có bờ
Tưởng khuya sớm giữ gìn non nước!

Nào ngờ chàng xa hương mại quốc
Mấy năm trời như cưởi bá cành dâu.
Thiếp có chàng chẳng lẽ chịu âu sầu
Con khuya sớm , tay bồng nách ẳm.

Đêm chập tối trông ra thăm thẳm,
Bốn phương trời chỉ thấy người ta.
Cha lơ phơ tóc bạc râu già
Đường phụng dưỡng trân cam ai kẻ...

Một mình thiếp nuôi già dạy trẻ,
Phận Liểu bồ chi xiết nỗi nguồn cơn,
Trong gia đình không kể nỗi thiệt hơn
Ngoài Tử lý thi so cùng chúng bạn.

Nhà ta củng gia tư điền sản,
Việc làm ăn không đến nỗi bần cùng.
Chàng ra đi kể đã mấy Đông
Trong gia sự nhiều bề trễ nãi...

Người ta còn có đường đi lối lại,
Sao mà chàng không hoài đoái chi đây?
Hay là phụ tử tương ly?
Củng nhớ chử "cù lao chi đức"
Dù có phải" phu thê phản mục"
Củng nhớ câu "phu phụ chí tình"
Thiếp xin chàng nghĩ lại cho minh
Đạo vi tử hiếu tình đâu có lẽ...?

Chàng có nhớ quê cha đất mẹ,
Hãy kịp về kẻo thiếp nuống trông.
Thiếp nay là phận gái có chồng
Chẳng lẽ chịu buồng không chức tiết?

Hay là chốn Sài gòn xa xiết
Đã có người sớm kết trúc mai?
Một mai đây bẽ Liễu Chương Đài
Xin chàng chớ mĩa mai tới thiếp!

Cầu ô thiếp bỡi vì ai lỡ nhịp?
Bỡi vì chàng nên thiếp phải lênh đênh.
Giống như chàng xưa có học hành,
Không nhớ chữ "bách niên giá thú"

Thà là kẻ tòng phu nhập ngũ,
Vì nước nhà mà đồn trú thành đô.
Còn như chàng là vui thú giang hồ,
Đường lui tới một mình chàng xuất xứ!

Thôi thôi! kiếp giang hồ đã trãi,
Nghĩ cho cùng lẽ trái với đường khôn.
Thương ai bằng nỗi thương con!
Nhớ ai bằng nỗi nước non nhớ nhà!

Vậy nên thiếp gửi thư qua,
Sài gòn nơi ấy chàng đà nhận thư...

Thứ Năm, 17 tháng 2, 2011

Vọng Nguyệt

Thiên thu thưởng Nguyệt dáng kiêu sa
Hạ ráng chân mây thả bóng tà
Rượu đắng, hoa tàn Trăng lặng ngắt
Ngàn sâu vọng Nguyệt khóe thu ba
Cô liêu nước mắt là hơi thở
Váy máu đào hòa với cái ta
Ôn lại càn khôn vàng _bóng tối
Hồn chân lý nhuốm đậm hồn ta...

THỜI...

Cá muốn trèo non chim xuống nước
Nương tan ra cát bể thành dâu
Tĩnh tâm xem lũ khùng phô diễn
Lấy mão(mũ,nóm) trồng chân, dép đội đầu.

THẾ SỰ

Nhớ đến tiền nhân nghĩ mệnh trời
Tâm tư bãng lãng ý chơi vơi
Tỵ hiền chồng chất nên phân tán
Kỳ thị bao phen khiến rã rời.

Trời đất mênh mông chim khó hẹn
Nước sông dài rộng cá chơi vơi
Đã qua kinh nghiệm trường nhân dục
Có biết tà tâm mới thấy đời.

Thấy đời xuôi ngược muốn làm thinh
Ai hiểu mình hay chỉ có mình
Nước loạn, tâm phàm đâu biết nhục
Nhà suy trí tuệ thiết chi vinh.

Lo nhiều đâu dễ truyền chân đạo
Nghĩ lắm chắc gì gặp Thánh linh
Còn sống, còn làm theo nghiệp dĩ
Băn khoăn thế sự, chán nhân tình.

Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Người không qua đời tôi

Người chần chừ trước cửa
Rồi không qua đời tôi
Để một lần lỗi hẹn
Lữ khách đã đi rồi... 

Chẳng mong người quay bước
Đời vẫn mở cửa chờ
Rêu phong giăng ngập lối
Người vẫn về trong mơ!